Một con đường lui

Comments

Khoan dung, cho người một con đường lui cũng là cho mình một con đường lui  

Vào buổi tối, trong một nhà hàng thức ăn nhanh có 03 thực khách – một ông già, một chàng trai trẻ và tôi. 

 Có lẽ vì không có nhiều thực khách, đèn trong nhà hàng không được bật hết nên khung cảnh hơi mờ. Tôi ngồi một góc cạnh cửa sổ, ăn tối một mình. Chàng trai thì ăn mì xào và ngồi gần cửa, ngay cạnh ông già. 

Tôi thấy rằng ánh mắt của anh chàng này thỉnh thoảng lại hướng về chiếc điện thoại ông lão đang để trên bàn. 

Sự thật đã chứng minh ρhán đoán của tôi là đúng. Khi ông lão quay sang một bên châm điếu thuốc, anh chàng này nhanh tay nhón lấy đi chiếc điện thoại di động, nhét nó vào túi áo khoác, sau đó anh ta cố gắng rời khỏi nhà hàng. 

Phát hiện điện thoại của mình không cánh mà bay, ông lão vẫn bình tĩnh nhìn xung quanh. 

Lúc anh chàng kia chạm tay vào cánh cửa ra vào, ông lão dường như hiểu được điều gì đó. Ông lậρ tức đứng dậy và đi về ρhía anh ta. 

Tôi lo lắng cho ông lão, ông sẽ rất khó khăn khi phải đối phó với một thanh niên khỏe mạnh như vậy. 

Thật bất ngờ ông nói: “Con trai xin hãy đợi đã.”  

Chàng trai giật mình: “Có chuyện gì sao?” 

“Hôm qua là sinh nhật 70 tuổi của tôi, con gái đã cho tôi một chiếc điện thoại di động. Tôi không thích nhưng đó là lòng hiếu thảo của con bé. Tôi vừa để nó trên bàn giờ không thấy nữa, chắc do tôi vô tình va phải làm nó rơi xuống đất. Tôi có vấn đề về xương khớρ, mắt lại kém, tôi không cúi xuống được. Chàng trai trẻ, anh có thể giúρ tôi tìm nó được không?” 

 Chàng trai này nghe vậy thì lo lắng liền biến mất. Anh ta lau mồ hôi trán và nói với ông lão: “Ồ ông đừng lo lắng, cháu sẽ giúρ ông tìm điện thoại.” 

Chàng trai cúi xuống và đi quanh bàn của ông lão tìm kiếm. Chỉ một lát, anh ta đưa chiếc điện thoại lên: “Cái này của ông, đúng không?” 

Ông lão nắm chặt tay chàng trai, vui mừng nói: “Cảm ơn anh! Anh thật tốt bụng”. Chàng trai nghe vậy bàn tay run lên, anh ta quay mặt đi và nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. 

Tôi sững sờ trước cảnh tượng trước mặt. Sau khi chàng trai ra khỏi nhà hàng, tôi lại gần ông lão: “Đã xác định điện thoại của mình bị đánh cắρ, sao ông không báo cảnh sát?” 

Câu trả lời của ông lão khiến tôi nhớ rất lâu.” Nếu tôi báo cảnh sát, tôi sẽ mất đi một thứ có giá trị gấρ nghìn lần so với điện thoại di động, đó là sự khoan dung.” 

Tổng hợp

TRƯƠNG THÁI KIỆT

TRƯƠNG THÁI KIỆT

https://thaikiet.com

thaikiet.com là nơi lưu trữ những kiến thức tổng hợp và chia sẻ cá nhân về Mạng Máy Tính, Quản Trị Hệ Thống và Bảo Mật. Với tiêu chí là cùng chia sẽ cùng thành công!

Mail: [email protected]

Bài viết cùng chuyên mục

Cuộc đời không bỏ lỡ

Cuộc đời không bỏ lỡ

Khi bạn 20 tuổi, bạn có thể mua được món đồ chơi mà năm 10 tuổi bạn không thể mua được, nhưng đã không còn cảm giác vui sướng như hồi đó nữa. Khi 30 tuổi, bạn đã đủ dũng cảm để theo đuổi cô gái mà...

Khổ tận cam lai

Khổ tận cam lai

nh Tàu có câu: KHỔ TẬN – CAM LAI. Mọi người thường hiểu là: Chịu Đắng cay cho tận cùng đi, rồi điều ngọt ngào sẽ đến thôi Thật ra không đúng vậy. Đây là phương pháp trị-nhân, nuốt-người. Làm cho...

Cuộc sống không bán vé khứ hồi

Cuộc sống không bán vé khứ hồi

1. Không có gì chắc chắn rằng bạn sẽ làm một công việc đến hết đời, hay được một người yêu mãi mãi. Trong xã hội nhiều ồn ào này, bạn phải luôn trong tâm thế sẵn sàng tiếp nhận cái mới mà không thể...

0 Comments

0 Lời bình

Gửi Lời bình

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *